Sen chín cánh
Sen chín cánh
Tác giả: Khuynh Linh Nguyệt
Thể loại: Huyền huyễn
Số chương: ba
Edit: Ichikazumi
Giới thiệu
Sau mỗi lần gặp gỡ ở Thiên giới, hắn lại thở dài nhìn theo bóng nàng rời đi.
Có khi, đột nhiên quay đầu, không khỏi sẽ chạm phải ánh mắt tĩnh mịch của hắn.
Quy Hoa che mắt, nàng muốn che đi thứ nóng bỏng chảy trong đáy mắt.
Mấy nghìn năm trước, nàng đã từng rơi lệ một lần, vì hắn.
Mấy nghìn năm sau, mắt nàng lại cuộn sóng vì hắn… Bạch Hoàng.
Lời tác giả: Lần đầu tiên viết văn, hơi lộn xộn, mong mọi người thông cảm. Đây là một truyện ngắn.
Trên Cửu Trọng Thiên, mây mù mênh mang, quỳnh lâu ngọc vũ(1) mơ hồ ẩn hiện, chốc chốc lại có tiên nhân, thiên nữ bay qua.
Quy Hoa vừa hạ đụn mây xuống trước Tiên phủ "Bạch Lộng động tiên" của Bạch Hoàng Chân Quân liền nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.
“Nghe nói Thất công chúa đã trở về!” Giọng nói chứa đầy kinh ngạc. Tất nhiên, lời này chắc chắn không phải nói với Quy Hoa.
Quy Hoa nhìn lại theo tiếng kêu, thấy mấy vị tiểu tiên tử đang tụ tập ríu rít trước cửa Tiên phủ.
“Thất công chúa lén hạ Phàm giới kết nghĩa phu thê với một người phàm, sống chết không chịu quay về. Nhưng mà thiên binh thiên tướng cũng đã đến, còn có thể thế nào nữa?” Có vị tiên tử cảm khái.
“Đúng vậy. Tiên, phàm khác biệt. Thất công chúa lại còn mang trong mình đứa bé của tên người phàm kia. Haizz, đứa nhỏ này…” Tuy vị tiên tử này không nói hết vế sau, nhưng người nghe có ai lại không hiểu? Đứa trẻ sinh bởi tiên, phàm khổ nạn vô cùng, như Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân, như Trầm Hương con của Tam Thánh Mẫu, như hai đứa trẻ bên kia Thiên Hà khổ sở kêu mẹ…
Quy Hoa chậm rãi bước tới, thầm nghĩ, thật ra thì Tiên giới và Phàm giới cũng giống nhau cả, ví dụ như những kẻ thích đem chuyện buồn của người khác thành thứ rỗi rãi để mang ra nói này.
Một tiên tử trông thấy Quy Hoa, vội vàng hành lễ chào hỏi: "Tham kiến Quy Hoa Linh Quân."
Những tiên tử khác cũng vội vàng dừng lại lên tiếng chào hỏi: "Tham kiến Quy Hoa Linh Quân."
Quy Hoa nhàn nhạt gật đầu một cái, nhẹ nhàng lướt qua.
Những tiên tử kia thấy nàng đã đi xa, tất cả mới thở phào nhẹ nhõm: "Vị này còn lạnh hơn cả vị bên cung Quảng Hàn kia."
"Cũng đẹp hơn vị kia." Một tiên tử che miệng cười nói.
"Nghe nói nàng và Chân Quân cùng nhau tu luyện từ lúc mới quen biết?" Đây là tiên tử mới lên trời gần đây, nàng được phái tới Tiên phủ không lâu, lần đầu tiên nhìn thấy vị Quy Hoa Linh Quân trong truyền thuyết này.
"Đúng vậy. Bất kể tài mạo hay địa vị, Quy Hoa Linh Quân và Chân Quân của chúng ta đều đúng là cặp xứng đôi thứ hai trên trời dưới đất này." Có vị tiên tử vỗ tay mơ ước nói.
"Nhưng sao lúc bọn họ tu luyện không cùng nhau song tu luôn nhỉ?" Một vị tiên tử chen vào, "Giống như Lôi Công Điện Mẫu trên thiên đình vậy, làm đôi phu thê bên nhau cùng sống cùng bay(2). Vậy mà hai người họ đến nay vẫn không có tư tình gì, thật đáng tiếc."
"Đúng vậy." Một vị tiên tử tiếc nuối thán.
"Vậy ai mới là cặp xứng đôi nhất trên trời dưới đất?" Tiên tử mới tới nhỏ giọng hỏi.Theo nàng thấy, dung mạo Bạch Hoàng Chân Quân cùng Quy Hoa Linh Quân vừa rồi chính là số một số hai trên Thiên giới này rồi.
"Cái này còn phải hỏi?" Một tiên tử chỉ đầu ngón tay lên trên.
"Ồ." Tiên tử mới tới bừng tình hiều ra.
Động tiên Bạch Lộc trúc xanh vòng quanh, Quy Hoa đi sâu vào Tiên phủ. Dọc đường đi cành trúc đong đưa, mới tới giữa đường đã thấy một người áo trắng mũ ngọc đứng trước cửa vườn mỉm cười chào đón, chính là chủ nhân Tiên phủ này, Bạch Hoàng Chân Quân.
"Ta vừa thấy những bông sen này đều hướng đầu ra cửa là biết ngay cô đã đến." Bạch Hoàng xoay người chỉ vào ao sen xanh trong vườn.
Quy Hoa không khỏi khẽ mỉm cười, chậm rãi bước tới, nói: "Cái Tiên phủ của huynh trừ ao sen xanh này ra chắc không còn chỗ nào ta thích nữa."
Bạch Hoàng dẫn đường phía trước, nghe vậy quay đầu liếc nàng một cái, không ngừng bước, hỏi: "Sao vậy? Đám tiểu nha đầu ngoài cửa lại nói chuyện gì để cô chê cười rồi?"
Hai người đi vào ngồi trong tiểu đình bên cạnh ao. Trên bàn bày một ấm trà, hai cái ly ngọc và một đĩa quả tiên, vẻ đã chuẩn bị sẵn.
"Bọn họ đang nói chuyện về Thất công chúa." Quy Hoa lạnh nhạt nói.
"Thất công chúa…" Động tác châm trà của Bạch Hoàng khẽ dừng lại, mặt lộ vẻ ưu sầu, "Chuyện của nàng ta và Đổng Vĩnh… Haizz…"
Quy Hoa nghe tiếng thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nàng và hắn quen biết đã mấy nghìn năm, nhưng hắn vẫn là dáng vẻ lần đầu tiên nàng nhìn thấy năm đó, gầy gầy, ưu nhã, có một đôi mắt nâu dịu dàng mềm mại.
"Có lúc, ta rất hoài nghi, chân thân của chúng ta phải chăng bị đảo ngược. Huynh mới là hoa sen trong nước, còn ta là con huơu trên núi, huynh an tĩnh dịu dàng, ta lại tới đi như gió." Môi Quy Hoa khẽ cười, nói.
"Ha ha…" Bạch Hoàng nghe vậy cũng cười một tiếng.
Quy Hoa chỉ chỉ những bông sen xanh đầy ao, nói: "Nếu không sao huynh lại nuôi được loài sen chín cánh này. Cả Thiên giới, trừ cung Quy Hoa ta ra, chỉ có động tiên Bạch Lộc này của huynh mới có sen chín cánh."
Ánh mắt Bạch Hoàng chuyển sang những bông sen xanh trong ao, ánh nhìn dịu dàng, nói: "Chẳng qua là để tâm nuôi thôi."
"Nếu để Anh Chiêu nghe thấy lời này của huynh, chắc chắn hắn sẽ rất phẫn nộ. Để nuôi một gốc sen chín cánh, hắn đã hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, vậy mà lại không cách nào dưỡng thành." Quy Hoa lắc đầu thở dài.
"Đến giờ hắn vẫn chưa hết hy vọng đâu, vài ngày trước còn hỏi xin ta nhổ một gốc ở đây đấy." Bạch Hoàng cười nói, "Nhưng mà ta không nỡ cho hắn. Hắn tuy là Thiên thần trông coi hoa viên Huyền Phố của Thiên đế, trăm hoa đua sắc đều có trong tay, nhưng chỉ có loài sen chín cánh này đến tay hắn lại không sống nổi."
Trong ao xanh phủ kín, sen trắng cao vút, mỗi đóa sen đều nở chín cánh, nhụy vàng óng ánh, cánh hoa trắng noãn như ngọc, trên đầu cánh lại có màu xanh nhạt, nhìn từ xa tựa như một luồng khói xanh nhẹ lồng những bông hoa, thanh lệ lại mờ ảo.
Đây chính là sen chín cánh, loài linh hoa cực hiếm trong trời đất, nhưng càng hiếm hơn nó là "sen đỏ chín cánh", khắp trời đất này, vài vạn năm cũng chỉ có chừng một gốc.
"Hắn xin huynh không được, cũng không dám tới tìm ta." Quy Hoa nhớ tới bộ dạng muốn nói lại thôi của Anh Chiêu mỗi lần gặp nàng, bất giác buồn cười. "Hôm nay ta tới vì muốn cho huynh vật này, nhân tiện gặp huynh một chút. Lâu rồi chúng ta không gặp." Nàng vừa nói vừa hóa từ trong tay áo ra một vật đưa cho Bạch Hoàng, "Viên đan này được luyện từ mười hai giọt máu của ta cộng với đào 9000 năm của Vương Mẫu, ăn vào có thể thọ cùng trời đất. Ta chỉ luyện thành hai viên, cho huynh một viên."
Bạch Hoàng vừa nhận về tay, một mùi thơm mát liền phả vào mặt. Đó là một viên đan đỏ thẫm nhỏ bằng đầu ngón tay cái. Nhìn vật vô cùng trân quý trong tay, hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Quy Hoa khẽ mỉm cười, nói: "Cảm ơn."
Ánh mắt Quy Hoa thoáng nhìn ngoài vườn, khoát khoát tay: "Nơi này của huynh ồn quá, ngày khác đến cung ta, chúng ta hàn huyên một bận."
Bạch Hoàng nhìn theo tầm mắt nàng, thấy mấy cái đầu loáng thoáng sau bụi cây len lén dõi theo bên này, bất đắc dĩ cười cười: "Chẳng qua là do các nàng rất ngưỡng mộ cô."
"Đều tại huynh hiền hòa quá, mấy người các nàng mới không quy củ vậy." Quy Hoa nhìn bạn tốt, "Tiên quy thiên đình rất nhiều, huynh để bọn họ buông thả quá, nếu ngày nào đó làm sai việc gì chỉ mình chịu tội thì không sao, nhỡ liên lụy đến huynh thì không được."
Bạch Hoàng lơ đễnh, lạnh nhạt nói: "Không phải ta vẫn còn người bạn tốt là cô sao? Đến lúc đó cô chắc chắn sẽ cứu ta."
Quy Hoa cười: "Nếu huynh phạm lỗi, ta sẽ. Nhưng nếu họ phạm lỗi rồi liên lụy tới huynh, ta sẽ không cứu. Đó là đáng đời."
Bạch Hoàng nghe lời nàng nói không khỏi buồn cười, "Nếu ta phạm vào Tiên quy Thiên pháp, cô cũng cứu sao?"
"Dĩ nhiên." Quy Hoa trả lời nhanh chóng dứt khoát.
Ánh mắt Bạch Hoàng ngưng lại, trong lòng khẽ động.
"Ta đã vừa nói với huynh." Ánh mắt Quy Hoa dời về phía sen xanh trong ao, đứng dậy, "Tiên tử trong phủ huynh phần nhiều là người phàm phi thăng, có thể lòng phàm chưa hết. Vừa nãy nghe mấy lời của các nàng có vẻ rất hâm mộ đồng tình với chuyện Thất công chúa tự gả cho người phàm, khó tránh ngày nào đó lại có người lén lút hạ phàm tạo ra một đoạn nghiệt tình nữa." Đoạn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Hoàng, ánh mắt mang ý khuyên giải. "Tiên tử Thiên giới và người phàm mến nhau chưa từng có kết quả. Huynh xem, ngự muội của Ngọc Đế, Tam Thánh Mẫu, Chức Nữ, Thất Công chúa, có ai thực sự được cùng người phàm đầu bạc răng long đâu. Vậy nên, huynh nên trông coi quản lý lại tiên tử trong phủ mình đi."
Ánh mắt Bạch Hoàng ngưng lại nhìn sen xanh trong ao, lẳng lặng nghe nàng nói một hồi, vẻ mặt nhàn nhạt, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đáp: "Ừ."
"Thôi được rồi. Ta về đây." Quy Hoa nói xong, trực tiếp lên mây bồng bềnh đi xa.
Áo lụa mỏng trắng xanh tung bay với mây, Bạch Hoàng dõi mắt nhìn theo bóng dáng dần khuất xa. Mấy nghìn năm qua, hắn đã bao lần nhìn theo, nhưng nàng vĩnh viễn chưa từng quay đầu lại. Ngẩn ngơ nhìn mây mù khắp Thiên giới, trong thoáng chốc, hắn không khỏi nhớ lại ngày trước.
Một. Quá khứ.
Mấy nghìn năm trước, Bạch Hoàng Chân Quân vẫn là một con hươu trắng đang tu luyện trên núi Côn Luân, tu hành năm trăm năm, cuối cùng hắn cũng có thể hóa thành người.
Một ngày kia, hắn như thường ngày đến bên hồ uống nước, tiện thể soi dáng vẻ của mình một lần. Lúc rời đi, chợt thấy vạt áo dài mặc trên người căng ra, hắn cúi đầu nhìn, thì ra là bị vướng bởi một gốc sen nụ trong ao. Hắn vốn định lôi áo lên, lại thấy đóa hoa này run lẩy bẩy, trong lòng khẽ động, đột nhiên hiểu ra. Núi Côn Luân rất nhiều linh vật, có thể đây không phải một gốc sen bình thường, chắc cũng là kẻ tu hành, tuy vẫn chưa hóa thành người nhưng đã có linh thức rồi. Vì vậy, hắn khom lưng nhẹ vén vạt áo lên, sau đó rời đi.
Gần tối ngày thứ hai, hắn lại đến bên hồ uống nước, phát hiện cây sen kia đã nở bung toàn bộ. Cả bông có chín cánh, nhụy hoa đỏ thắm, trên đầu cánh hoa trắng noãn như ngọc có màu xanh nhạt, nhìn từ xa tựa như được lồng một làn khói xanh, đẹp đẽ vô cùng, mang một phần khí chất mờ ảo thanh khiết không thuộc về trần tục.
Chẳng lẽ đây chính là "sen đỏ chín cánh" trong truyền thuyết? Hắn thầm nghĩ.
Ba trăm năm trước, từng có hai vị đạo nhân lên núi tìm vật này. Khi đó hắn vẫn chỉ là một con hươu trắng có linh thức, tình cờ đi qua thì nghe được một vị trong đó giải thích vật này với vị kia.
Trong truyền thuyết, "sen đỏ chín cánh" là vật vô cùng linh thiêng của nhân gian, người sống ăn được thì bách bệnh biến mất, cả đời an khang; người chết ăn được thì cải tử hồi sinh, sống lâu trăm tuổi. Nhưng vật này mới chỉ nghe nói trong truyền thuyết, chưa một ai trông thấy, không ngờ hôm nay hắn lại thấy được. Trong lòng rất vui mừng, hắn đi tới trước cây sen, ngồi xuống đất tỉ mỉ ngắm nghía, càng ngắm càng đẹp, càng ngắm càng mừng. Mãi đến khi trời đất u ám hắn mới giật mình tỉnh ra, đành lưu luyến quay về động phủ.
Từ sau ngày đó, ngoài tu hành, hắn chỉ canh giữ trước cây sen kia, ngắm mãi không chán.
Có một ngày sau khi tu luyện xong, hắn ra ngoài cửa động, thấy trời chiều như lửa, rừng núi nhuộm màu tươi đẹp, hết sức lộng lẫy tiên diễm. Hắn cũng hứng khởi, lại hóa thân thành hươu trắng bay vọt vào khe núi trong rừng. Sau khi tràn trề niềm vui bay vọt tới mới phát hiện mình đã đến bên hồ. Khi này trời chiều đã ngả về tây, trên trời lờ mờ bóng trăng cong, trời đất mông lung nửa sáng nửa tối, hắn liếc nhìn lại, không khỏi thất thần.
Trong ánh sáng mờ mờ, trên mặt hồ gợn sóng, một bóng dáng thiếu nữ thon gầy đứng thẳng. Tóc dài màu xanh tung bay sau lưng, làn da trơn mịn màng như tuyết ngọc. Đôi mắt nàng khép hờ, ngón tay nhỏ nhắn niệm quyết, một tầng linh khí xanh trắng đan xen nhẹ nhàng bao lấy cả người nàng, thánh khiết xuất trần, mê ly huyền ảo.
Mãi một lúc sau hắn mới hồi hồn, dời mắt nhìn về phía cây sen kia, thấy những cánh hoa kia đã khép lại. Hiển nhiên, cô gái trên hồ chính là linh thể của cây sen chín cánh này biến thành. Hôm nay chắc là ngày đầu tiên nàng hóa thành hình người nên mới chọn khi nhật nguyệt luân chuyển, thời khắc linh khí cực thịnh này.
Khi loài hoa cỏ và cây cối tu luyện thành công, hoa linh thoát khỏi thân hoa hóa thành hình người, thân hoa vẫn lưu lại, đợi khi tu được linh thể hợp nhất cũng chính là lúc họ thành tiên, không như loài chim thú bọn họ, linh thể hợp sẵn, dễ dàng hơn một chút.
Khi đang âm thầm suy tư, một hương thơm trong trẻo lạnh lùng bỗng thoảng tới, hắn vội quay đầu, nàng đã đứng ngay trước mặt. Trên người nàng mặc một chiếc áo dài màu trắng, bên ngoài khoác áo lụa mỏng như làn khói xanh, mái tóc dài như tầng sa lớn thứ hai bay bay sau lưng, vẻ đẹp trời đất như thu hết về nàng.
"Đa tạ ơn cứu mạng trăm ngày trước của đạo hữu." Nàng thi lễ thật sâu.
"A… Không cần." Hắn giơ tay muốn đỡ, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn trong hình hươu, vội hóa thân người, hơi mất tự nhiên, "Không cần như vậy."
Nàng ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo gợn sóng lộ vẻ tinh khiết lạnh giá, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi biết ta là gì không?"
Giờ phút này hắn đã bình tĩnh lại, thong dong nói: "Sen đỏ chín cánh."
Nàng gật đầu, mắt nhìn hắn chăm chú, nói: "Ngươi chưa từng định ăn ta sao? Phải biết, ta đã tu hành năm trăm năm, nếu như ăn ta, ngươi sẽ được tăng thêm năm trăm năm công lực, lại thêm bách bệnh bất xâm, nói không chừng còn có thể lập tức lên trời thành tiên."
Hắn nghe xong ngẩn ra.
Hắn quả thật biết sen đỏ chín cánh là thánh phẩm nhân gian, nhưng hắn cũng thực sự không có ý định động đến. Có lẽ khoảnh khắc đóa sen lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ kia đã khiến hắn rung động, hoặc là…vốn đã không có ý đó. Vì vậy hắn đàng hoàng đáp lại: "Ta không."
Nàng nghe vậy không khỏi bật cười, giống như cánh sen khẽ động, hương thơm ngào ngạt.
Đó là nụ cười đầu tiên hắn nhìn thấy trên thế giới này, cũng là nụ cười đẹp nhất trên thế giới này.
Từ đó về sau, họ thành bằng hữu.
Họ cùng nhau tu luyện, giúp đỡ dìu dắt lẫn nhau, lúc nghỉ ngơi thì nói mấy chuyện nhàn rỗi. Chỉ tiếc từ lúc có sinh mạng đến giờ, bọn họ đều ở trên đỉnh núi Côn Luân thiếu vắng bóng người này, từ khi có ý thức, người nhìn thấy chuyện nghe được cũng rất ít. Ngoài tu hành, bọn họ không còn đề tài nào khác, cho nên nói chuyện rất ít. Hai người ở cùng nhau không nói lời nào cũng không cảm thấy nhàm chán hay kỳ cục. Hắn thường nằm ngủ trên bãi cỏ bên hồ, nàng đứng trên hồ luyện công. Thỉnh thoảng bọn họ thi triển chút thuật pháp, nhìn ngắm nhân gian qua thủy kính trên mặt hồ. Có lúc xem chán, hai người liền cùng ngủ thiếp đi, có lúc lại chỉ lẳng lặng ngồi cùng nhau nhìn gió thổi mây bay trên trời…
Một ngày nọ, hắn nói, mỗi người ở nhân gian đều có tên gọi, không bằng bọn họ cũng kiếm lấy một cái tên, ngày sau cùng gọi. Dù sao cũng tốt hơn trực tiếp gọi Bạch lộc hay Sen chín cánh. Nếu lại gặp một đôi khác cũng là bạch lộc với sen chín cánh thì làm sao?
Nàng gật đầu đồng ý, muốn hắn giúp nàng đặt một cái tên. Hắn nghĩ rồi nói, cô là sen chín cánh, là một loài hoa, hoa trong hoa, Đạo gia chúng ta tu luyện lại xem trọng 'cửu cửu quy nhất'(3), chi bằng gọi là "Quy Hoa".
Nàng đồng ý, cũng giúp hắn đặt một cái tên. Nàng nói, hắn là một con hươu trắng, động của hắn lại ở sâu trong rừng trúc, chi bằng gọi là "Bạch Hoàng". Hắn cũng vui vẻ chấp nhận.
Những tháng ngày trong núi cứ trôi qua như vậy, đảo mắt cái đã mấy trăm năm trôi qua.
Có một ngày, hắn tu luyện xong lại đến bên hồ tìm nàng, nhưng bên hồ trống rỗng không thấy bóng nàng đâu. Hắn nghĩ nàng ở trong hoa, lại thấy cánh hoa khép lại, hiển nhiên cũng không ở đó, không khỏi nhất thời cảm thấy mất mát. Đúng vào lúc này lại thấy nàng hoảng sợ vội vã chạy tới từ cánh rừng đối diện hồ, hắn vội lên hỏi: "Sao vậy?"
Nàng bắt lấy tay hắn, hổn hển nói: "Lúc nãy ta định vào rừng bên kia kiếm mấy thứ thảo dược thì đụng phải loài người. Bọn họ vừa thấy ta liền cười rất gian ác, còn nói muốn bắt ta cống cho tên Đại vương gì đó!".
Hắn vừa nghe xong liền thấy căng thẳng. Đỉnh núi Côn Luân này cực ít người lui tới, kẻ tới không phải cầu đạo thì là tìm thuốc, không thì là thợ săn muốn tìm thú lạ. Những người này đều có chút bản lĩnh. Hắn vội vàng nói: "Cô mau lui vào trong hoa."
Nàng vội vàng làm theo.
Nhưng khi hắn nhìn lại cây sen xanh tuyệt đẹp kia thì càng không yên lòng, vội nhổ ít cỏ che đậy cẩn thận. Vừa chuẩn bị xong đã nghe thấy tiếng người, hắn vội hóa thành hình hươu, ngay sau đó liền thấy ba người từ trong rừng cây đi ra, trông thấy hắn không khỏi kêu lên: "Nhìn kìa! Là tiên lộc trắng!"
"Nhanh. Mau bắt lấy nó. Uống được máu nó sẽ trường sinh bất lão, thành tiên ngay đấy."
"Đúng vậy! Đừng để nó chạy!"
Ba người kia nhanh chóng chạy tới chỗ hắn, có kẻ đã giương cung lắp tên. Hắn cuống quýt bỏ chạy, ba người kia lại nhanh chóng đuổi sát theo sau.
Hắn chưa bao giờ dùng bốn chân chạy nhanh đến thế. Rừng núi hiểm trở, hắn chỉ biết cuống cuồng chạy như bay, một lòng muốn thoát khỏi tiếng gào thét sau lưng. Không biết đã chạy qua bao chỗ, không biết đã chạy bao lâu, mãi khi cuối cùng không còn nghe thấy tiếng thét đuổi theo phía sau nữa hắn mới dám chạy về bên hồ, mang theo thân thể ngã quẹt bị thương sây sát cùng với ba mũi tên bắn.
Trở lại bên hồ, hắn đã không còn sức lực hóa thành hình người, đành dùng chân trước gạt cỏ dại, thấy nàng vẫn duyên dáng yêu kiều, không khỏi thở phào một cái, nhẹ nhàng chạm chạm cánh hoa, nói:"Không sao rồi."
Nàng hóa thành người, trông thấy thân thể trắng như tuyết của hắn toàn máu là máu, vô cùng hoảng sợ, "Sao huynh bị thương nhiều vậy!"
Hắn thấy nàng vẫn bình an, yên tâm cười cười: "Không sao là tốt rồi." Tiếp đó trước mặt bỗng tối sầm, hắn ngất đi.
Mãi sau, hắn tỉnh lại trong tiếng khóc cùng cảm giác man mát.
Mở mắt, thấy nàng lệ rơi đầy mặt.
Phía sau nàng là mặt trời mới mọc, đỏ rực đẹp đẽ như một quả cầu lửa lơ lửng giữa không trung vây lấy bóng lưng nàng, cả thân nàng như quầng sáng rực rỡ, giọt lệ rơi xuống như những viên ngọc trai óng ánh.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nước mắt của nàng, cũng là lần duy nhất trong mấy nghìn năm qua.
Dường như từ lần đó trở đi, dáng vẻ hắn khắp người toàn máu để lại cho nàng ấn tượng quá sâu, nên nàng cứ tự cho rằng hắn cần nàng bảo vệ, quên mất nàng và hắn là cùng nhau tu luyện thành tiên mấy nghìn năm qua.
"Cuối cùng huynh cũng tỉnh!" Nàng vui mừng kêu lên.
"Ừ." Hắn đứng dậy, phát hiện thương thế đã tốt lên, trên người cũng trắng lành như trước, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng ngừng khóc, lau mặt, nhẹ nhàng nói: "Ta thấy huynh khắp người toàn máu, tưởng huynh sắp chết, trong lòng rất sợ hãi, mắt nóng lên rồi bỗng có chất lỏng chảy xuống. Ta nghĩ có lẽ đấy chính là thứ gọi là nước mắt mà loài người nói. Lại không ngờ rằng, nước mắt vừa chảy xuống người huynh, vết thương của huynh liền từ từ khép lại không chảy máu nữa, cho nên ta…"
Giọng nói về sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy nữa. Hắn tiếp lời thay nàng: "Cho nên cô vẫn khóc cho đến khi ta tỉnh lại." Hắn nghĩ, bản thể của nàng chính là linh hoa trị bệnh, nàng lại đã tu luyện gần nghìn năm, giọt lệ có chứa linh lực của nàng, có thể trị thương cũng không lạ.
Mặt nàng đỏ lên, dường như hơi ngượng ngùng, trong ánh nắng ban mai càng xinh đẹp vô cùng.
Hắn nhìn mà ngẩn ngơ, cảm thấy tim mình vừa nóng lên lại mềm đi, như có thứ gì chảy qua, hắn lại không biết là gì. Trên mi mắt nàng còn vương giọt lệ, trong khoảnh khắc ấy, hắn đột nhiên rất muốn vươn lên mút sạch giọt lệ kia, giống như trước kia hắn mút sạch giọt sương trên ngọn cỏ. Nhưng thực tế hắn chỉ nhìn không động. Hắn không biết tại sao mình không làm vậy, cũng không biết tại sao mình có ý nghĩ như vậy.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, thật lâu sau mới nhẹ nói một câu, "Cảm ơn."
"Phải là ta cảm ơn huynh mới đúng." Nàng buồn bã nói, ánh mắt rơi vào ba mũi tên dính máu trên cỏ, giọng nói lạnh đi, "Thì ra loài người xấu xí độc ác như vậy!"
Từ đó về sau, nàng càng thêm chăm chỉ tu luyện. Pháp thuật tu được cao hơn, nàng liền tạo kết giới trong vòng trăm trượng quanh hồ, khiến loài người không thể đấn gần đỉnh núi Côn Luân này nữa. Nàng còn đi tìm thần núi Côn Luân mượn về rất nhiều Ngọc điệp(4), có tu đạo, có thuật chữa bệnh, có kỹ năng luyện võ,… Mỗi một thứ nàng đều tỉ mỉ xem xét vô cùng nghiêm túc, chăm chỉ luyện tập, tu vi tăng cực nhanh. Tính cách nàng cũng dần dần thay đổi, lạnh lùng, cứng rắn, không dịu dàng e thẹn như những hoa tiên bình thường khác.
Nàng cũng quan sát nhân gian qua thủy kính nhiều hơn.
Cũng không biết là trùng hợp hay do ý trời, mỗi lần nàng dùng thủy kính nhìn nhân gian, đều thấy những thứ không tốt.
Hạ Kiệt(5), Thương Trụ(6) khiến nàng thấy được sự tham lam tàn bạo của loài người. Chư hầu phân tranh(7) khiến nàng thấy được sự ngu muội dốt nát của loài người. Vệ Tuyên công(8) cướp con dâu, giết con trai khiến nàng khinh bỉ sự hoang dâm vô độ, ác độc vô tình của loài người. Nhị đào sát tam sĩ (9) khiến nàng sửng sốt trước mưu thâm kế hiểm của loài người. Ngũ Tử Tư(10) đào mộ quất roi một xác chết khiến nàng cảm thán trước sự hận thù sâu độc của loài người…
Sau khi nhìn hết vạn vật khắp nhân gian, nàng đối với loài người đã là cực kỳ căm ghét. Loại cảm giác này cho đến khi nàng trở thành thượng tiên vẫn không thay đổi. Trong mắt nàng, loài người còn không bằng yêu quái, thật thà đáng yêu. Khi đó, nàng đã than rằng: Nếu không thể tu luyện thành tiên, nàng tình nguyện mãi mãi sống trên đỉnh Côn Luân. Nếu không, thà tan thành tro bụi cũng không nguyện đầu thai làm người.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chợt dại dột nghĩ, nếu được cùng nàng sống trên đỉnh Côn Luân mãi nghìn vạn năm, mỗi ngày nhìn sớm mai hoa nở, hàng năm ngắm trăng lên hoa ngủ, thực ra cũng rất tốt, thành tiên hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là… Hắn hình như vẫn mơ hồ hơi tiếc nuối. Nhưng tiếc nuối cái gì? Hắn không biết. Chẳng qua cảm thấy, nếu tiếc nuối một chút mà có thể được như nàng nói, vậy là vô cùng hoàn mỹ rồi. Có khi, hắn cũng sẽ nghĩ, phải chăng đây chính là lòng tham của hắn?
Hắn mang theo chút tiếc nuối cùng nghi hoặc đó tiếp tục con đường tu tiên. Lâu rồi, bản thân cũng từ từ quên mất, chỉ đôi khi mới hiện lên trong lòng chốc lát.
Cứ như vậy, hai nghìn năm trôi qua.
Cùng một ngày nọ, hai người bọn họ cùng được tiên sứ Ngọc Đế phái tới mời lên thiên đình phong làm thượng tiên. Hắn là "Bạch Hoàng Chân Quân", ban thưởng Tiên phủ "Bạch Lộc động tiên". Nàng là "Quy Hoa Linh Quân", ban thưởng Tiên phủ "Quy Hoa cung", hai nơi cách núi mây trùng trùng điệp điệp.
Cuộc sống trên thiên đình hoàn toàn khác trên đỉnh Côn Luân.
Thiên giới vô biên, tiên quan đông đúc, hoa thơm quả lạ, cảnh lạ tuyệt sắc nhiều không đếm xuể, quả thật y như nghe đồn, là nơi vui vẻ yên nhàn, người người xinh đẹp.
Thời gian hắn và nàng ở cùng nhau cũng ngày càng ít hơn. Nơi này có rất nhiều tiên nhân, có người nghe tiếng đến thăm hỏi, vậy nên hắn lại kết giao thêm vài tiên hữu hợp tính. Mọi người cứ vài tháng tụ tập nhỏ, vài năm tụ tập lớn, cực kỳ hòa hợp, náo nhiệt. Cái khác chính là, Bạch Hoàng Chân Quân hắn cai quản linh mạch của vạn vật trần gian, Quy Hoa Linh Quân nàng cai quản khí mạch của vạn vật trần gian. Mỗi người đều có rất nhiều việc phải làm, nên bọn họ chỉ thỉnh thoảng gặp nhau chốc lát lúc rảnh rỗi. So với ngày xưa ở Côn Luân, chẳng những cách xa nhau, mà còn bên nhau càng ngắn ngủi.
Mấy nghìn năm trôi qua như vậy. Thế sự xoay vần đổi thay, triều đại nhân gian đổi khác, trên Trời cũng xảy ra rất nhiều chuyện.
Thời gian mấy nghìn năm, nhìn ngắm thiên đình thay đổi, quan sát vạn vật nhân gian, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vài chuyện, thấy rõ vài thứ. Hắn đã hiểu ra chút tiếc nuối, nghi hoặc của mình mấy nghìn năm trước. Chỉ tiếc, giờ phút này họ đã đang ở Thiên giới cách xa nhau vạn dặm.
Người phàm đều cho rằng Thiên giới không buồn không lo, thiên nhân không gì không làm được. Họ đâu biết rằng, Thiên giới chính là ánh sáng rọi lại của Phàm giới, tiên nhân cũng có ưu phiền của tiên nhân, cũng có rất nhiều chuyện không thể làm.
Thiên nhân không lo sinh lão bệnh tử. Cho nên, thứ chết đi chỉ có năm tháng và tâm tính phàm trần từng có.
"Mấy nghìn năm… Không ngờ…" Bạch Hoàng cúi đầu nhìn sen xanh trong ao, khẽ thì thầm, "Thì ra đã qua mấy nghìn năm…".
"Chân Quân, ngài đang nói gì vậy?" Một tiên tử đến gần sau lưng hỏi, "Quy Hoa Linh Quân đi rồi sao? Các tỷ tỷ còn chuẩn bị tiên tửu, hoa quả muốn mời nàng thưởng thức mà."
"Ừ. Nàng đi rồi." Bạch Hoàng xoay người, lại thấy đôi mắt tiên tử kia ửng đỏ, không khỏi kinh ngạc hỏi, "Ngươi sao vậy?"
Mặt tiên tử kia đỏ lên, vội vàng lau khóe mắt, nói: "Vừa rồi nô tỳ nghe một tỷ tỷ trở về từ điện Lăng Tiêu nói, Ngọc Đế định bỏ đứa bé trong bụng Thất công chúa… Vậy, Thất công chúa thật đáng thương quá."
Bạch Hoàng ngẩn ra. Đây là quy định của thiên đình, cũng là tác phong trước sau như một của Ngọc Đế. Thiết luật như núi, dù là người thân cũng không thể dung tình.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian